1. Người đàn bà bán rau và cô gái trẻ
Câu chuyện xảy ra cách đây khoảng hơn 20 năm, tại một khu chợ nhỏ ở ngoại thành Hà Nội. Ở một góc chợ đơn sơ, ngày nào cũng có một người đàn bà tầm ngoài năm mươi tuổi – người ta gọi là bà Lành – ngồi bán rau.
Rau của bà là rau nhà trồng, sạch sẽ, tươi tắn, nhưng chỉ vài bó mỗi ngày. Bà không nói nhiều, tính tình hiền lành, ít va chạm, không bon chen. Nhưng vẻ ngoài lam lũ, đôi mắt lúc nào cũng rưng rưng buồn bã, khiến ai nhìn cũng cảm thấy thương thương.
Một ngày nọ, có một cô gái trẻ ăn mặc sang trọng, đi cùng bạn ra chợ mua rau. Khi hỏi giá, thấy bà Lành bán giá hơi nhỉnh hơn quầy bên, cô liền mắng to:
“Già rồi mà còn tham! Một bó rau mà chém như cắt cổ! Kiểu này chắc kiếp trước làm nghề buôn nước mắt người ta!”
Câu nói phũ phàng khiến cả khu chợ lặng đi. Bà Lành không nói gì, chỉ cúi mặt. Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống chiếc rổ đựng rau héo.
2. Bóng tối của lời nói
Chuyện tưởng chừng đơn giản. Nhưng sau hôm đó, bà Lành nghỉ chợ mấy ngày. Người hàng xóm kể lại rằng tối hôm đó về nhà, bà bị ngất do huyết áp tăng. Có thể không chỉ vì bệnh tuổi già, mà còn vì vết đau nơi lòng bị người ta chạm phải.
Vài tuần sau, bà trở lại chợ, lặng lẽ như cũ. Cô gái trẻ thì chẳng bận tâm nhiều, vì với cô, đó chỉ là một lời mắng “cho bõ tức”. Nhưng cô không ngờ rằng cuộc đời mình bắt đầu thay đổi từ đó.
3. Nghiệp đến âm thầm
Sau vài tháng, công việc của cô gái bắt đầu trục trặc. Cửa hàng kinh doanh ế ẩm, liên tiếp bị khách hàng phàn nàn. Những đối tác quan trọng bất ngờ hủy hợp đồng.
Rồi đến sức khỏe – cô phát hiện mình mắc phải căn bệnh hiếm gặp về hệ miễn dịch. Càng chữa trị, bệnh càng lạ. Vô tình, một vị thầy thuốc Đông y bảo:
“Chị có oán kết sâu với ai lắm. Nên tìm người từng bị mình làm tổn thương mà xin lỗi.”
Lúc đó, cô gái mới chợt nhớ lại – lời mắng mỏ ngày nào với bà bán rau. Ban đầu cô còn do dự, vì nghĩ “chuyện nhỏ xíu thôi mà”, nhưng rồi vì sức ép của bệnh tật và công việc, cô quyết định đi tìm bà Lành.
4. Giọt nước mắt sám hối
Ngày gặp lại bà ở chợ, bà Lành đã gầy hơn trước, tóc bạc trắng hơn. Cô gái bước đến, cúi đầu thật thấp, nghẹn ngào nói:
“Bà ơi… cháu xin lỗi vì lời nói hôm đó. Cháu sai rồi… rất sai…”
Bà Lành ngước mắt nhìn cô, vẫn ánh mắt buồn hiền hậu, nói chậm rãi:
“Bà không trách cháu đâu. Chỉ mong cháu khỏe mạnh, sống tốt… Đời người ai mà không lỡ lời…”
Cô gái òa khóc. Đó là lần đầu tiên trong đời cô cảm nhận rõ ràng sức nặng của một lời nói, và sự bao dung kỳ lạ của người đã bị tổn thương bởi chính mình.
5. Nghiệp được hóa giải
Sau lần đó, cô về nhà, phát tâm ăn chay, tụng kinh sám hối, niệm Phật mỗi ngày. Không cầu gì nhiều, chỉ mong chuộc lại lỗi lầm. Lạ kỳ thay, sức khỏe dần chuyển biến tích cực. Công việc tuy không như xưa nhưng bắt đầu ổn định lại.
Cô tìm đến một ngôi chùa, xin thầy hướng dẫn tu học, làm từ thiện, và trong nhiều lần chia sẻ, cô kể lại chính câu chuyện này – như một bài học sống.
Lời kết:
Một lời nói ác, tưởng chừng trôi qua trong khoảnh khắc, lại có thể gieo một quả báo đau đớn cho cả một đoạn đời.
Nhưng cũng chính từ lời xin lỗi thành tâm, lòng sám hối chân thật, mà nghiệp ác được chuyển hóa, nỗi đau được xoa dịu, và tâm người trở nên mềm mại, sâu sắc hơn.
“Miệng là cửa ngõ dẫn ta lên thiên đường, cũng là lối xuống địa ngục.”
– Kinh Phật