Tên chuyện: “Cái tát và chiếc xe đạp cũ”
1. Một người cha khắc khổ
Ông Sáu là một người đàn ông ngoài 60 tuổi, sống ở vùng quê Cần Thơ. Cả đời ông làm ruộng, vất vả sớm hôm để nuôi ba đứa con. Người vợ mất sớm khi đứa con út chưa đầy 4 tuổi. Ông gồng gánh tất cả, không than trách.
Ông Sáu có duy nhất một tài sản giá trị: chiếc xe đạp cũ màu xanh – chiếc xe đã theo ông qua biết bao mùa mưa nắng, chở gạo, chở rau, chở con đến trường. Với ông, nó không chỉ là phương tiện, mà là kỷ vật, là một phần ký ức.
2. Cái tát của người con trai
Năm con trai lớn của ông lên TP.HCM học đại học, rồi sau đó ở lại làm việc, thành đạt. Một ngày về quê, anh thấy chiếc xe đạp cũ dựng ở góc nhà, liền nói:
“Ba còn giữ cái xe rách nát này làm gì? Nhìn xấu hổ chết!”
Ông Sáu cười hiền:
“Ba đâu cần xe đẹp. Xe này đi vẫn ngon…”
Người con gắt lên:
“Ba quê mùa quá! Con kêu người đem vứt đi cho rồi.”
Nói rồi, trong lúc nóng giận, anh giật chiếc xe ném ra sân. Ông Sáu vội chạy ra giữ lại, la lên:
“Đừng! Xe này ba cần…”
Cậu con trai không nghe, quay lại tát bố một cái rồi bỏ đi. Cái tát đó… không đau bằng ánh mắt thất vọng của ông. Ông không khóc, chỉ lặng lẽ kéo chiếc xe lại, ngồi nhìn như người mất hồn.
3. Quả báo đến sớm
Nhiều năm sau, người con trai thành đạt kia bỗng gặp biến cố: bị tai nạn xe hơi, gãy xương sống, nằm liệt giường suốt 3 tháng. Rồi công ty làm ăn thua lỗ, vợ chồng mâu thuẫn, phải bán nhà trả nợ.
Lúc đó, anh mới nhớ lại chuyện cũ. Một lần nằm trong bệnh viện, anh nằm mơ thấy cha mình lặng lẽ dắt chiếc xe đạp đi giữa cơn mưa. Mỗi bước đi là một giọt nước mắt rơi. Anh giật mình tỉnh dậy, nước mắt đầm đìa.
Anh gọi về quê, mẹ kế nghe máy:
“Ba con mất cách đây 2 năm rồi. Trước lúc mất, ông vẫn nhắc: ‘Đừng trách thằng Hai, nó chỉ lỡ tay thôi…’”
Nghe xong, anh gục đầu, đau đớn không nói được gì.
4. Chuộc lỗi muộn màng
Anh quay về quê, quỳ xuống trước bàn thờ cha, đặt trước di ảnh là một bức thư sám hối viết tay. Anh cũng đem lại chiếc xe đạp cũ – được người bác họ cất giữ giúp – rửa sạch, treo lên vách nhà như một báu vật.
Mỗi tối, anh tụng một thời kinh cầu siêu cho cha, niệm Phật và phát tâm ăn chay ngày rằm. Anh kể lại câu chuyện này trong một khóa tu “Hiểu và Thương” như sau:
“Tôi mất cha khi chưa kịp xin lỗi. Một cái tát năm xưa… là nghiệp. Và giờ, tôi trả bằng chuỗi ngày đầy hối hận.”
Lời kết:
Luật nhân quả không phải là một sự trừng phạt từ ai đó, mà là kết quả tất yếu của những gì ta đã gieo ra.
“Một lời nói, một hành động – đều gieo nhân. Nhân ấy sớm muộn gì cũng trổ quả.”
– Kinh Pháp Cú