“Có những cái nhân mình gieo rất nhỏ, nhưng đến khi quả báo trổ ra thì đã là một nỗi đau không cách gì quay lại được.”
🏡 Phần 1: Cơm chan nước mắt
Ở một vùng quê nghèo miền Trung, có một người phụ nữ tên là bà Hòa, sống cùng con trai duy nhất – Ngạn. Từ nhỏ, Ngạn mồ côi cha. Một mình bà Hòa tần tảo sớm hôm làm ruộng, nhịn ăn nhịn mặc để lo cho con ăn học.
Ngạn học giỏi, được học bổng lên thành phố. Bà Hòa gói ghém ít tiền dành dụm, dúi vào tay con:
“Con cứ học. Mẹ ở nhà có củ khoai củ sắn cũng đủ rồi…”
Nhiều năm sau, Ngạn học xong đại học, đi làm có chức, có lương. Anh lấy vợ thành phố, sống trong một căn hộ tiện nghi. Nhưng… bà Hòa vẫn ở quê, trong căn nhà tranh xiêu vẹo, thỉnh thoảng mới được con trai gọi về “gửi mẹ ít tiền” qua ATM.
📞 Phần 2: “Mẹ đừng đến làm phiền tụi con”
Một hôm bà Hòa lên thành phố thăm con. Bà gói một ít bánh đa quê, mấy trái chuối chín, và cái áo len tự đan cho con dâu.
Nhưng khi đến, vợ chồng Ngạn không mấy vui. Cô vợ nhăn mặt:
“Mẹ làm vậy người ta tưởng nhà mình quê mùa. Mẹ đừng đến chỗ làm chồng con nhé.”
Tối hôm đó, bà Hòa ngồi thu mình trên mép ghế salon, tay run run bưng chén cơm chan nước canh. Mắt ướt.
Sáng hôm sau, bà về quê lặng lẽ. Không trách, không buồn lời nào. Chỉ để lại một mảnh giấy:
“Con đừng lo cho mẹ. Mẹ quen sống một mình rồi.”
🕯️ Phần 3: Một cuộc gọi giữa đêm
Năm ấy miền Trung bão lớn. Sau cơn bão, Ngạn nhận được cuộc gọi:
“Mẹ anh… mất rồi. Người ta tìm thấy xác bà trôi ngoài ruộng.”
Khi về, anh thấy căn nhà ngập bùn đất, vách tường đổ nát. Bà chết vì căn bệnh viêm phổi, không ai hay. Người ta nói:
“Bà không chịu vào viện, cứ nói để dành tiền gửi cho con ăn học.”
Ngạn quỳ bên bàn thờ, tay run run lật từng bức thư mẹ viết, chưa kịp gửi:
“Con ơi, mẹ mơ con về… Mẹ không muốn làm phiền con, mẹ chỉ muốn nhìn con thôi cũng đủ…”
💔 Phần 4: Quả báo trong lòng – Không cần địa ngục
Từ đó, Ngạn đổi tính. Anh bỏ việc, đi làm thiện nguyện. Hằng năm đều cúng chay, làm phúc hồi hướng cho mẹ. Nhưng nỗi đau “chưa từng thật sự chăm sóc mẹ ngày nào” cứ dày vò.
Người ta hỏi: “Sao anh từ chức làm giám đốc để đi phát cháo từ thiện?”
Ngạn trả lời: “Vì tôi đã từng để người mẹ mình đói lạnh, không thể để những người mẹ khác như vậy nữa…”
🧘 Lời kết: Nhân quả có thật – Dẫu muộn nhưng đừng trễ
Câu chuyện trên không chỉ là một câu chuyện hiếu đạo, mà còn là lời nhắc nhở sâu sắc về nhân quả.
-
Bạn đối xử thế nào với cha mẹ, con cái bạn sẽ học lại điều đó từ bạn.
-
Bạn gieo hạt vô ơn, thì sớm muộn cũng gặt quả hối hận.
-
Nhưng nếu bạn tỉnh ngộ – nhân quả cũng mở lối cho sự chuyển hóa, chuộc lỗi và từ bi.
“Hiếu là nền tảng của đạo Phật. Nhân quả không cần chờ kiếp sau – nó đang diễn ra từng ngày, trong từng hành động của ta hôm nay.”